CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nắm Lấy Tay Anh


phan 2

 Về tới phòng làm việc, Minh Anh dùng tay giả vờ gãi trán để che đi vết sưng, cô đi nhanh tới chỗ của mình và lục đồ trong túi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy lọ cao thân yêu đâu. Chết rồi, không lẽ tối qua mộng du, trong lúc sửa soạn đổi túi đã quên không cho vào. Minh Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, trí óc cô đúng là dạo này có vấn đề thật rồi, đến phát điên mất. Sau khi lấy cái gương nhỏ ra soi thấy trán mình đã bầm cả một khoảng lớn, chỗ giữa nổi u lên một cục to tướng, tấy đỏ và còn có vết nứt, Minh Anh chỉ muốn đập đầu xuống bàn tự vẫn, thế này thì còn dám đi tới đâu nữa đây. Mới ngày thứ tư đi làm đã gặp nạn rồi, Minh Anh nhăn nhó khóc không ra tiếng, trán được dịp lại càng nhức hơn.

Đúng lúc ấy chị Trinh hùng hổ bước tới chỗ Minh Anh hỏi xem cô đưa tài liệu chưa và định nhờ cô lấy giúp tách café nhưng khi nhìn thấy cảnh cô gái nhỏ khổ sở nhìn mình bằng đôi mắt ngân ngấn nước, cái trán thì như thế, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười. Nhưng không nỡ làm Minh Anh thêm tủi thân, cô cố nhịn hỏi nhỏ vẻ rất ân cần:

- Em bị sao thế này?

Dường như gặp được cái phao cứu sinh to lù, Minh Anh dở khóc dở cười trình bày lại sự cố mới gặp phải, cố gắng nói thật nhỏ để không làm ảnh hưởng tới những người khác, kết lại bằng một câu hỏi với đầy sự mong đợi:

- Chị có dầu gió hay lọ cao nào không, cho em mượn thoa đi.

- Chị xin lỗi, nhưng chị không có, hay để chị hỏi cái Nguyệt nhé?

- Thôi ạ, chị ấy chắc cũng không có đâu. Chắc một lúc nữa sẽ xẹp bớt thôi. Chị đừng lo, cứ đi làm đi em lấy café cho.

Chả hiểu sao cứ nhắc tới Nguyệt là Minh Anh lại có chút e dè. Cô cố nén nỗi đau và sự ngại ngùng, nhân lúc ai nấy đang bận rộn liền chạy nhanh đến cái bàn ở góc phòng, nhanh chóng pha cho Trinh cốc café sữa bốc hơi nghi ngút, nghe mùi thơm đã thấy thèm. Đưa cho Trinh xong Minh Anh lại ngoan ngoãn về chỗ mình, lúc này thấy ai đó đã đặt lên mặt bàn mình tập tài liệu cùng tờ giấy nhắn “photo làm năm bản rồi mang phát cho mỗi phòng ban một bản.” cô lại cắm cúi đi làm nhiệm vụ. Haizz… giờ cầm mấy tập giấy lượn lờ khắp nơi chẳng khác nào tự đào mộ chôn mình, sau này có lẽ chả dám đi làm nữa, nghĩ vậy cô gái lén vào toilet gọi cho cứu tinh. Chỉ 5 phút sau đã nghe tiếng ho khẽ ở ngoài hành lang, cô vội vã chạy ra. Nhìn thấy bạn, tự dưng Tùng không kìm được bật cười thành tiếng.

- Shh… mày điên à, định gọi cả công ty lại mà nhìn tao chắc? – Minh Anh vội vã nhéo vào eo thằng bạn một cái rồi nói như rít qua kẽ răng.

- Ui da, em xin lỗi. Tại chị nhìn khó tả quá nên…

- Thế nên tao mới cần đến mày, không thì còn khướt nhé. Chị nhờ chú việc một việc, mang đống này đi phát cho năm phòng ban, mỗi phòng một bản trừ phòng tài chính ra. Có làm được không?

- Này, tao là con ở nhà mày đấy à, việc ai người nấy làm. Anh đây cũng đang chạy đến nhừ cả chân ra rồi.

- Thôi mà, tao xin mày, không lẽ mày muốn tao vác cái cục này lượn lờ khắp công ty để hôm sau có ảnh trên website chính luôn à? Giúp tao đi, sau này cần gì tao cũng làm cho mày mà, Tùng đẹp trai à!!! – cố kéo dài cái tên của bạn, trông cô y như đang làm nũng mẹ để xin được ăn vụng một miếng vậy.

- Được rồi, nể tình mày cũng không đối xử tệ với tao bao nhiêu năm qua. Đưa đây!!!

Cuối cùng thì cũng được người ta đồng ý cái rụp, Minh Anh mừng muốn khóc, cô chìa tập giấy ra cho bạn với nụ cười rạng rỡ. Cảm giác kiểu mình bị người ta lừa đi chết thay, sao trông nụ cười giả tạo thế không biết, Tùng gườm gườm giật lấy tập tài liệu từ bạn rồi đi thẳng không nói gì nữa. Minh Anh bấy giờ mới cảm thấy mình đã thở được trở lại, lòng vô cùng nhẹ nhõm hai tay chắp sau lưng ung dung đi về.

Cuối cùng cũng tới giờ ăn trưa, cả phòng đều mừng ra mặt khi nghe chuông réo, mọi người vội vã thu dọn để nhanh chóng đi lấp đầy chỗ trống lấy sức chiều tiếp tục công tác. Chỉ duy có Minh Anh, cô cứ cắm cúi gõ bàn phím tành tạch, tóc buông xõa che mất gần nửa khuôn mặt, ai rủ đi ăn cũng từ chối, nói là mình làm nốt rồi xuống sau. Thấy cô gái chăm chỉ như vậy mọi người cũng không cố lôi kéo, lũ lượt cùng nhau đi ăn. Đến khi còn lại một mình, Minh Anh mới thở nhẹ, cô lại lấy gương ra soi chỉ với một ước nguyện là có thể nhìn thấy cái cục quái thai kia xẹp bớt, thế nhưng trời không thương cô. Minh Anh thất vọng tràn trề, thôi thì hôm nay nhịn, thiếu cơm một bữa cũng chẳng thể chết. Mặc kệ dạ dày đang than khóc, cô lấy tạm cái kẹo trong túi ra nhai cho đỡ bị hạ đường huyết sau đó lại chuyên tâm đánh văn bản.

Đến tầm 12h30, toàn bộ đống chữ kia đã nằm gọn trong file word, Minh Anh vui vẻ làm vài thao tác rồi chạy nhanh ra chỗ máy in chờ. Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa, Minh Anh một tay che trán, một tay xoay nhẹ cái núm và ủn cửa ra. Kì thực lúc này mới cảm thấy cửa ở đây thiết kế rất kì cục, đáng ra phải kéo vào trong chứ, ai lại đẩy ra kiểu này, nếu thế hẳn là cô sẽ không mất đi vẻ tự tin xinh đẹp một cách lãng xẹt như vậy.

Khi cửa mở ra, Minh Anh lại được dịp ngạc nhiên với đối tượng đang đứng trước mặt, cô nhìn kĩ một chút mới nhận ra anh ta là người đã “hại” cô sáng nay. Khi chưa kịp cất tiếng thắc mắc đã nghe anh trần tình:

- Tôi đến để đưa cho cô lọ dầu. Tại tìm ở căng tin mãi không thấy cô nên tôi đành lên đây. Xin lỗi lần nữa, tôi thực sự không cố ý, cô mau lấy thoa đi, khẽ day nhẹ sẽ bớt sưng hơn đấy.

- Vâng, cảm ơn anh. – Đón lấy cái lọ nhỏ từ anh, cô nói vẻ rất mừng giống như bắt được vàng vậy.

- Mà cô không đi ăn cơm à? Sao bây giờ vẫn ở đây? – Trước khi đi anh còn hỏi thêm.

Minh Anh nghĩ một lát, không biết có nên phũ thẳng là do cái cục này nên không dám đi hay bịa ra là đang bận, rồi cô lại nói rất nhẹ nhàng:

- Thú thực, em sợ người ta cười nên không dám đi đâu, nhưng cũng may sáng nay em ăn hơi nhiều nên tới giờ vẫn chưa thấy đói. Cảm ơn anh vì lọ dầu, có gì dùng xong chiều em mang trả anh nhé!

- Thôi không cần trả đâu, cô cứ giữ mà dùng. Dù vậy cũng nên ăn chút gì chứ, hay tôi xuống lấy cho cô?

Bỗng dưng lại nhận được lời đề nghị này, Minh Anh hơi choáng:

- Dạ thôi ạ. Thế phiền anh quá. Đằng nào cũng chỉ mấy tiếng nữa là em hết giờ làm rồi, trên đường về em sẽ ăn sau. Chào anh nhé!

Nói rồi cô đóng cửa lại luôn, trước đó đã kịp lướt qua cái thẻ của anh ta, giờ còn choáng hơn. Minh Anh không tin nổi nữa, cô được trưởng phòng kế hoạch đích thân hỏi thăm. Ôi trời đất thiên địa ơi, sếp đấy, cô đã đụng mặt sếp tương lai và còn để lại ấn tượng không thể quên nơi anh ta. Cô rất muốn sau này ra trường xin được vào phòng kế hoạch, giờ chắc đổi qua phòng khác thôi. Lẩm nhẩm một mình, cô cầm tập giấy vẫn còn ấm ở cửa máy in cài ghim vào rồi mang đặt trên bàn sếp Hà. Sau đó mới lững thững về chỗ, thoa dầu lên vết bầm rồi ngả người ra ghế nghỉ ngơi một chút.

Hiếu sau khi thấy cửa đóng sầm lại cũng đành thở dài bước đi, anh có ý tốt mà cô ta không cần thì thôi, chẳng qua là do anh làm cô bị đau chứ không còn lâu anh mới thèm bận tâm nhé. Được sung sướng mà chả biết đường hưởng gì cả. Nghĩ lại mới thấy, thực ra không phải lỗi ở anh hoàn toàn, ai bảo cô gái ấy lúi húi trước cửa làm trò gì mờ ám không biết, nếu chịu đứng dẹp sang một bên đã chẳng có chuyện gì rồi. Nghĩ vậy thấy nhẹ nhõm hơn, anh đút tay vào túi quần bước thẳng về hướng thang máy không do dự thêm nữa.

Sau đó, quả thực đến tầm 2h ruột Minh Anh như quặn lại vì đói, cô đành phải lấy cớ là có tiết ở trường để xin về sớm. Nếu không nhanh cô ngất ra đây thì lại phiền, mẹ cô biết kiểu gì cũng rít lên rồi lại đích thân bắt cô truyền dịch này nọ để hồi sức các thứ. Lắm lúc thấy việc có mẹ làm bác sĩ cũng chẳng sung sướng gì cho cam.

Chương 5


Hai tuần sau, công ty có tổ chức một bữa tiệc kỉ niệm 10 năm thành lập, đối với những thực tập sinh thật chẳng có ích lợi gì. Ừ đúng là được tham dự tiệc tùng đấy nhưng mà không phải với tư cách nhân viên bình thường mà là người phục vụ bàn. Chẳng hiểu sao công ty mất công thuê cái hội trường hoành tráng thế mà không yêu cầu khách sạn phân công cho vài chục người chạy việc lại lôi ngay nhân viên văn phòng ra để sai vặt. Chạy đôn chạy đáo cả một ngày để sắp xếp các thứ, hôm sau còn phải có mặt từ sáng để học việc phục vụ sao cho khéo léo, Minh Anh giờ mới cảm nhận được, quả thật đồng tiền kiếm được không hề dễ chút nào, chợt thấy thương mẹ kinh khủng, hẳn là mẹ đã vất vả lắm mới nuôi được cô lớn như thế này.

Trước khi tới giờ tiệc bắt đầu có mấy phút, Minh Anh đang loay hoay thay đồ thì có một chị chạy vào nói là tổ trưởng đang gọi cô. Minh Anh cài nốt cái khuy cuối của áo sơm mi, vội vàng thay chân váy xong liền tức tốc đi tìm tổ trưởng hỏi xem có việc gì. Kết quả vì một đồng nghiệp có chuyện phải đi gấp nên Minh Anh được kiêm thêm chức trách bê khay hoa và kỉ niệm chương lên sân khấu vào lúc chủ tịch trao phần thưởng cho những nhân viên xuất sắc của năm, cô chẳng dám kêu than chỉ vâng dạ nghe chỉ đạo.

Chẳng mấy chốc khách khứa đã bắt đầu đến đông dần, hội trường khách sạn rất lớn nhưng chỉ sau một lúc đã kín người, ai nấy đều váy áo tươm tất, nam thì phong độ, nữ thì lộng lẫy, người người đi lại trò chuyện rất rôm rả, tiếng ly cụng canh cách khắp nơi. Minh Anh tất bật bê khay chạy đi chạy lại để phục vụ sâm banh cho khách, chân bị đôi giày cao gót hành hạ không thương xót.

Được cái cô luôn nở nụ cười thân thiện nên ai cũng chú ý, thấy cô nhiệt tình năng nổ mọi người đều rất tôn trọng. Chỉ có duy nhất một ông khách thường nhìn cô với ánh mắt rất kì quặc, mấy lần làm Minh Anh dựng hết tóc gáy, tuy vậy cũng không dám nói gì. Trong khi Minh Anh chạy việc không hết thì Hiếu lại đặc biệt được chủ tịch đưa đi khắp nơi để giới thiệu với những vị khách quan trọng. Cô thì dạ vâng này nọ, anh thì hết bắt tay lại cụng ly hoặc cúi đầu chào hỏi, cả hai đều rất bận bịu. Được một lúc thì Minh Anh mệt quá, cô lặng lẽ trốn vào một góc nghỉ vài phút cho chân đỡ đau. Khi đang thư giãn lại có người đi tới, cô vội xỏ chân vào giày rồi đứng lên nghiêm chỉnh, chỉ lo là gặp tổ trưởng kiểu gì cũng bị trách mắng. Thế nhưng đó không biết có phải may mắn không, người xuất hiện lại là cái ông khách kì quặc lúc trước. Ông ta mỉm cười nhìn rất hiền nói bằng giọng dịu dàng:

- Cô có thể chỉ cho tôi toilet ở đâu không?

- Dạ thưa ông, đi ra khỏi cửa chính rẽ trái đi một đoạn quặt sang phải, đến cuối hành lang chính là toilet ạ. – nói xong liền cúi đầu nhẹ tỏ sự tôn kính.

- Thôi, khó hiểu quá, cô đưa tôi đi được không?

Trời ạ, Minh Anh thầm than, có thế thôi mà kêu khó hiểu, người này ở đâu rơi xuống không biết. Tuy vậy lại vẫn cố gắng cười gượng đồng ý. Sau đó cô đưa tay mời ông ta đi theo mình. Hai người đi cách nhau khoảng mấy bước chân thôi, cô thậm chí nghe rất rõ tiếng thở của người đàn ông đó, cũng hơi sợ sợ. Cô cố đi nhanh một chút, nhưng ông ta cũng bước theo rất nhịp nhàng. Minh Anh cố thở đều, lòng tự an ủi rằng không sao đâu, chắc ông ta gấp quá thôi. Thế nhưng chuyện không bình thường tý nào, đi qua chỗ rẽ thứ hai, hành lang vắng tanh không một bóng người, cô quyết định đi chậm lại rồi dừng hẳn, đứng gọn sang bên cô chỉ tay về phía trước và nói một cách lịch sự:

- Thưa ông, nhà vệ sinh ở phía đó, ông đi hết hành lang là tới. Tôi xin phép!

Nói đoạn cô quay người bước đi, cố để chuyển động thật nhanh, sao đột nhiên nhớ không khí nhộn nhịp ở phòng tiệc quá. Thế nhưng người đàn ông kia đã túm lấy tay cô và kéo lại, nói bằng giọng khản đặc, khác hẳn lúc trước, ánh mắt ông ta cũng vô cùng đáng sợ, tim Minh Anh bắt đầu đập thình thịch, cô cố rút tay ra, vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

- Dạ thưa, tôi còn phải quay vào làm việc, hôm nay chúng tôi thiếu người, vắng mặt lâu không được.

- Không lâu đâu. Cho tôi hôn em một cái thôi được không?

Khiếp, nhìn người đáng tuổi bố mình xưng hô kiểu đó Minh Anh chỉ muốn rụng hết cả tim gan, da gà không rủ mà cùng nổi lên khắp người, nhưng vẫn rất bình tĩnh. Cô nhớ bố từng dặn khi gặp tình huống xấu đừng để người khác thấy mình sợ hãi mà dễ nắm được điểm yếu, dù có thế nào vẫn phải bình tĩnh, và giờ cô đang cố gắng đây:

- Không được đâu. Phiền ông buông tôi ra, không tôi hét lên bây giờ đấy!

- Em sợ gì chứ? Chỉ một nụ hôn thôi mà, tôi trả cho em 300USD nhé! Hay em muốn nữa. Nếu em chịu theo tôi thì bao nhiêu cũng được, tôi đồng ý hết.

- Xin lỗi ông, nhưng tôi không phải loại con gái đó. Ông mà không buông tôi ra là tôi hét lên thật đấy. Đừng trách tôi lỗ mãng.

- Nào, đừng như thế. Tôi sẽ nâng niu em như đồ quý. Nhìn người đẹp như em tất bật qua lại đáng thương như vậy tôi không đành lòng. Nghe tôi đi, nhất định em không phải chịu thiệt đâu.

Trời đất quỷ thần ơi, mình gặp phải loại người gì thế này. Minh Anh thực sự rất bất lực, đến giờ cô không buồn đôi co nữa mà dùng hết sức để ủn ông ta ra. Cô không tin 22 tuổi bẻ gãy sừng trâu lại yếu hơn cả ông già trung niên. Nhưng nỗ lực không thành, lôi kéo kiểu này cô thậm chí còn tạo đà cho ông ta tiến tới gần mình hơn. Rồi trong một phút bất cẩn, Minh Anh bị ông ta xô vào tường, sau đó ép chặt cái bụng phệ của ông ta lên người cô, quyết không để Minh Anh chạy thoát. Cô biết mình đã rơi vào thế bị động, lòng chỉ thầm than là ngày xưa mấy đứa bạn rủ đi học võ mà lười quá, nếu không hẳn là cô đã tung cho lão già biến thái một đòn rồi. À nhắc đến đòn, Minh Anh chợt nảy ra ý định mới. Nhân lúc lão già háo sắc chưa đặt đôi môi tởm lợm của ông ta lên môi cô, Minh Anh dùng sức nâng gối thúc mạnh một phát trúng ngay chỗ hiểm. Lão lợn lập tức buông cô ra mà giữ lấy cái thứ đó của mình, đau tới lăn luôn ra sàn.

Minh Anh sướng rơn, cô không ngoái đầu lại mà co giò chạy biến, chỉ nghe vang vọng tiếng chửi rủa của lão lan ra khắp hành lang. Mặc kệ, lúc này kể cả có bị đuổi việc Minh Anh cũng không sợ, bảo toàn tính mạng là tốt rồi. Cô cứ thế chạy không biết trời đất gì hết, chỉ lo ông ta sẽ đuổi theo. Đột nhiên đến ngã rẽ thì có người đi tới, vì không dừng kịp nên cô huých cả cái vai vào ngực người ta, chắc đau lắm. Định thần lại, cô cúi đầu xin lỗi trước khi ngẩng lên và nhận ra Hiếu. Anh chàng thì nhìn cô như sinh vật lạ, bởi lúc này trông cô gái chẳng khác nào mới đi đánh trận về, một bên vạt áo tuột ra khỏi cạp váy, búi tóc thì lệch hẳn sang một bên, tóc con rơi xuống lòa xòa hai bên thái dương, trông vô vùng luộm thuộm.

Nhận ra sự chú ý của Hiếu, Minh Anh nhăn nhó thầm than khổ xong vẫn điềm tĩnh nói:

- Xin lỗi anh, tôi mới gây ra một sự cố. Anh có thể giúp tôi việc này không?

- Có chuyện gì?

- Xin anh đi về phía đó. – nói đoạn chỉ tay về phía cô vừa đi ra. – anh nghe thấy tiếng la hét chứ? Phiền anh giúp ông khách đó. Tôi nghĩ ông ta đang bị đau.

Nghe đến đây, Hiếu lo lắng gạt cô sang một bên tức tốc chạy đi xem người ta thế nào. Minh Anh khẽ thở nhẹ, cô tiếp tục đi về phía phòng tiệc. Còn Hiếu ngay khi nhìn thấy một người đàn ông đang lăn lộn trên sàn nhà thì lo lắng ra mặt, anh hỏi :

- Ông bị đau ở đâu? Tôi gọi cấp cứu giúp ông nhé? Hay để tôi lấy xe đưa ông đi viện?

Bấy giờ người đàn ông trung niên mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hiếu, anh chàng chợt nhận ra vừa nãy đã gặp người này ở trong hội trường, anh lại hỏi:

- Thì ra là giám đốc Hoàng Việt. Nào để tôi đỡ ông dậy, ông có thể đứng lên được chứ?

- Các anh… – ông ta nghiến răng nói – công ty các anh sẽ phải trả giá.

Hiếu ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu.

- Nếu các anh không lập tức sa thải con đàn bà thối tha đó, tôi sẽ không để yên đâu. Tại sao trên đời lại có loại con gái như thế chứ. Tôi nhất định sẽ kiện, kiện cho cô ta phải bán nhà, không có nhà thì phải bán thân mà bồi thường cho tổn thất của tôi.

- Xin ông bình tĩnh một chút, có chuyện gì đã xảy ra ạ?

- Còn chuyện gì nữa, cô ta đánh tôi chứ sao. Đến phát điên vì con mụ đó mất thôi, tưởng cô ta cao giá lắm sao. Đồ thối tha, bỉ ổi!

Trời ạ, ông ta chửi ai thế không biết, không phải đang tự miêu tả chính mình đấy chứ. Gì mà kiện tới mức tôi phải bán thân. Minh Anh ban nãy định đi nhưng nghĩ thế nào lại đứng tựa lưng ở một góc và đã nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện kia, giờ thì đang vô cùng bực bội, chỉ hận là không thể đạp cho ông ta một phát vào giữa cái mồm thối đó. Ông ta là cái thá gì mà chửi cô không ra gì như vậy. Đến mẹ cô cũng không bao giờ mắng cô nặng lời, lão già hợm hĩnh, làm như có tiền là có tất cả vậy. Nhưng xã hội này đúng là thế mà. Minh Anh chỉ còn biết thở dài ngao ngán, muốn an ủi mình mà cũng không xong, đời chán thật.Tuy nhiên cô vẫn có lòng tin là mình sẽ không bị sa thải kiểu vô lý như vậy. Cho dù lão ta có xuyên tạc mọi chuyện thì chắc chắn ban lãnh đạo cũng không ngu ngốc tới nỗi tin hoàn toàn và đổ mọi lỗi lầm lên cô đâu. Tập đoàn CNL từ xưa đến nay luôn được khen ngợi là làm việc rất công bằng, dân chủ. Mà nếu cô bị đuổi thật chỉ vì lão già đó thì cô cũng chả thèm làm ở đây, còn đầy cơ hội khác cơ mà.

Nghĩ vậy Minh Anh cũng thoải mái hơn, cô quay về phòng tiệc để hoàn thành nốt nhiệm vụ được giao, cho dù mai trời có sập thì hôm nay cũng vẫn phải sống cho tốt, đó vẫn luôn là phương châm sống của cô gái.

Cuối cùng thì tiệc cũng tàn, trong phòng chỉ còn lại nhân viên phục vụ, thu dọn xong mọi người mới được về. Nhân lúc gấp cái khăn trải bàn ở cạnh chỗ Tùng, Minh Anh đã tranh thủ kể lại sự việc mà cô vừa trải qua lúc trước cho bạn nghe. Điều đó làm đôi mắt Tùng trợn to, anh cảm thấy vô cùng bức xúc, hùng hùng hổ hổ định đi tìm lão ta cho một trận, may mà Minh Anh ngăn lại:

- Bình tĩnh! Tao kể cho mày không phải để mày đánh lão ta, chỉ là để chia sẻ thôi. Giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.

- Nhẹ cái khỉ gì, suýt chút nữa lão ta đã hại đời mày rồi mà còn bảo vệ lão nữa. Tao mà không đánh được lão thì sao xứng làm bạn mày. Tức chết đi được, lão già háo sắc!

- Không phải bảo vệ, giờ này chắc lão về lâu rồi, còn chờ để bị mày đánh chắc. Thôi, đừng cáu nữa, dù gì tao cũng vẫn lành lặn cơ mà, không phải sao? – nói đoạn cô gái nở nụ cười tươi nhất mà mình có để khẳng định lại, sau đó mới giục – Nhanh lên rồi mình cùng về!

Sau đó thì cả hai lại tiếp tục làm việc, kết lại cuộc trò chuyện ngắn bằng lời hẹn gặp ở ngoài sảnh khách sạn. Xong xuôi đâu đấy, Minh Anh nhanh chóng thay bộ đồng phục ra, rồi vui vẻ chào mấy người đồng nghiệp để đi về. Khi vừa ra khỏi phòng thay đồ, đang cố đóng cửa cho thật khẽ thì cô gái nhận ra có người đã đứng tựa lưng vào tường ngay cạnh chỗ mình đứng từ lúc nào, bất giác bị giật mình, cô kêu lên:

- Ôi mẹ ơi, anh làm gì ở đây giờ này vậy?

- Tôi muốn gặp cô để hỏi vài chuyện, cô rảnh không? – Hiếu điềm tĩnh tiến đến trước mặt Minh Anh nói.

Sau khi nhìn đồng hồ, biết rằng khá muộn rồi, giờ này chưa về chắc mẹ cô cũng lo, định bụng từ chối thì anh lại bồi thêm:

- Chuyện liên quan đến vị khách lúc trước, chỉ mất vài phút thôi, không lâu đâu.

Vậy thì đành phải đồng ý thôi, Minh Anh gật đầu đáp lời, sau đó xin phép để gọi một cuộc điện thoại. Báo với mẹ một tiếng là sẽ về muộn, đồng thời nhắn một tin bảo Tùng về trước, hoàn tất thủ tục Minh Anh mới trở lại chỗ Hiếu đứng:

- Được rồi, giờ em đang nghe anh đây. – cô nói, mắt nhìn anh vẻ chờ đợi.

- Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

- Anh đã nghe được những gì?

- Tôi hỏi trước cơ mà?

Nếu mà đôi co với người này chắc sẽ mất nhiều thời gian, nghĩ vậy Minh Anh đành nhịn một chút:

- Lúc đó em đang dẫn ông ta đến toilet theo yêu cầu của ông ta thì đột nhiên thấy hiện tượng không bình thường. Em dừng lại và cho ông ta biết chỉ đi hết hành lang là tới nơi sau đó xin phép đi trước. Nhưng ông ta giữ em lại và bắt đầu có hành động và lời nói không đứng đắn. Em đã cố bình tĩnh để đối đáp lại, nhưng ông ta vẫn cố làm tới, vì vậy em buộc phải tự vệ. Sau đó thì mọi chuyện diễn ra như anh đã biết.

Hiếu nghe như nuốt từng lời của cô, sau đó thì anh tỏ vẻ suy tư như đang sắp xếp lại mọi thứ sao cho hợp lý nhất. Mất vài phút anh mới lên tiếng:

- Khi ấy có ai nhìn thấy hai người không?

- Nếu mà có người đi qua thì đã chẳng có chuyện gì rồi.

- Vậy lấy gì làm bằng chứng là cô nói thật?

- Anh không tin lời em?

- Tôi buộc lòng chưa thể tin khi mới chỉ nghe từ phía cô.

- Vậy em phải làm sao? Tất nhiên không có bằng chứng gì rồi, lúc đó chỉ có mỗi em và ông ta… – dừng lại vài phút, Minh Anh thấy hơi bối rối, cô cố nghĩ xem có cách nào giúp mình khẳng định mọi chuyện là chính xác, rồi đột nhiên – À, khách sạn lớn thường có camera ở khắp nơi đúng không? Liệu ở góc đó có cái nào không?

- Cũng có thể. Để tôi hỏi thử lễ tân xem thế nào.

- Em đi cùng anh.

Nói đoạn hai người đi ra thang máy để xuống sảnh. Sau khi nhận được thông tin từ phía nhân viên khách sạn, Hiếu và Minh Anh lại dùng thang máy xuống tầng hầm. Tới nơi, hai người được dịp trình bày lại lý do của mình một lần nữa và đề nghị hai nhân viên bảo vệ cho xem đoạn camera ở hành lang bên ngoài hội trường số 3 ở tầng 5, Hiếu thậm chí còn nhớ rõ lúc đó là 8h36’. Điều này làm Minh Anh ngạc nhiên vô cùng. Rốt cuộc, hai người đàn ông kia dù khó chịu vì bị làm phiền khi đang ăn đêm nhưng vẫn đồng ý giúp, tất cả là nhờ có sự nhanh nhạy và khéo léo của Hiếu.

Chỉ với vài thao tác, ngay lập tức đoạn phim cần xem đã hiện lên trên màn hình chính, cả bốn con người có mặt ở đó đều dán mắt vào xem. Giờ thì Hiếu đã hiểu tất cả, dù đoạn phim kia không phát ra một âm thanh nào, nhưng nhìn vào cử chỉ của hai bên thì có thể khẳng định lời Minh Anh là đúng sự thật. Hiếu quay ra nhìn xem phản ứng của cô gái thế nào, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt “tôi đã nói mà anh không tin cơ” chẳng hiểu sao Hiếu chợt thấy có lỗi. Anh rút chùm chìa khóa có cài chiếc USB trong túi ra đưa cho một trong hai người bảo vệ và nói bằng giọng nhờ vả:

- Các anh có thể cắt đoạn phim ra rồi lưu vào đây giúp tôi không? Tôi thực sự cần đoạn phim này để làm bằng chứng cho một vụ rắc rối.

Nhìn nhau một hồi, hai người kia quyết định phá quy định để giúp họ, phần vì thấy cô gái đứng đó giống người trong đoạn phim, phần vì cũng không nỡ từ chối. Khi đưa trả lại cái USB cho Hiếu, người đàn ông trẻ tuổi hơn còn nói:

- Thấy cậu quan tâm đến bạn gái như vậy nên tôi mới giúp đấy nhé, nhất định cậu phải cho lão kia một trận ra trò đấy.

- Vâng, cảm ơn anh. Nhưng cô ấy không phải bạn gái tôi.

- Cảm ơn các anh nhiều lắm ạ! – bấy giờ Minh Anh đứng sau Hiếu nãy giờ mới lên tiếng, khi nói còn cúi người xuống tỏ rõ sự biết ơn.

Hai người chào hỏi đàng hoàng rồi mới ra khỏi phòng trực ban đi về. Minh Anh đi đằng sau Hiếu cứ không ngừng mỉm cười sung sướng. Hạnh phúc quá, thế này chắc cô không bị đuổi việc cũng không cần bán thân bồi thường nữa rồi, Minh Anh thầm nghĩ. Sau đó nhớ ra công lao to lớn của sếp Hiếu, bất chấp việc đang đi ở giữa sảnh cô vượt lên trước mặt anh và cúi đầu xuống nói:

- Em thành thật cảm ơn anh! Làm phiền anh như vậy em cũng thấy có lỗi, đáng ra không nên lôi anh vào chuyện này. Nhưng nhờ vậy mà mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều. Vậy nên em không còn biết nói gì hơn ngoài cảm ơn anh.

- Được rồi, dù sao cũng là đồng nghiệp, không cần khách sáo với tôi như vậy. Mai tôi sẽ trình bày mọi chuyện cho chủ tịch biết, cô cứ yên tâm, ông ấy nhất định sẽ làm chủ chuyện này giúp cô.

- Vâng, vậy lại phải phiền anh thêm lần nữa rồi.

- Không có gì. Mà giờ cũng muộn rồi, cô có cần tôi đưa về không?

- Thôi không cần đâu ạ. Em tự về được mà. Chào anh!

Kết thúc câu cuối, Minh Anh cúi đầu chào Hiếu rồi nhanh chân đi ra khỏi cửa khách sạn. Anh đang đưa tay ra định gọi cô lại thì thấy cô gái đã đứng cùng một chàng trai rồi.

- Ơ kìa, mày chưa về à? – nhận ra Tùng đang co ro đứng ở bên ngoài cửa cố chống chọi với từng đợt gió lạnh thổi qua, Minh Anh ngạc nhiên hỏi.

- Hôm nay gió mùa về, ở đây lạnh quá! – nói đoạn anh không ngừng xoa mạnh vào hai bên bắp tay, mong rằng làm thế sẽ ấm hơn đôi chút.

- Mày đứng đây bao lâu rồi? – Minh Anh lo lắng nhìn bạn mình, người có đôi môi đã tái nhợt đi vì bị lạnh.

- Từ lúc xong việc.

Nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, Minh Anh chỉ muốn đập cho thằng bạn dở hơi một trận.

- Ôi trời, đã gần 1 tiếng rồi, chả hiểu bố còn làm gì ở đây mà không về nhà đi cho con nhờ?

- Hắt…xì.

Thế đấy, hắn đáp cô bằng một đống mưa xuân. Minh Anh nhăn nhó lấy tay lau qua vùng trán, cô cố bình tĩnh để không quát tháo ầm ĩ nữa. Nhớ ra sáng nay có mang theo cái khăn len vì sợ sẽ về muộn như lúc này, cô lấy ra khỏi túi và quàng quanh đầu với cổ của bạn mình. Bấy giờ mới thầm rít lên “đồ quỷ sứ, mày cao thế làm gì không biết” hại cô gái phải kiễng lên kiễng xuống mới hành động xong. Minh Anh ôm lấy vai người bạn đang run lên vì lạnh, dìu anh đi đến bên mép đường để bắt taxi. Mãi mới có một cái đi đến, cô gái nhanh chóng mở cửa và giúp Tùng ngồi vào xe trước rồi cũng leo lên.

Khi hai người họ đã đi khuất Hiếu mới ra khỏi chỗ nấp bí mật, thực ra là cái cột ngay sau hai người kia thôi, tay đút túi quần, đôi mắt vẫn không ngừng dõi theo hướng chiếc taxi vừa đi. Mất một lúc bần thần với những suy nghĩ miên man, cuối cùng anh cũng bị cái lạnh làm cho tỉnh táo, liền nhanh chóng đi lấy xe về nhà.

Đợt lạnh đầu mùa khiến những người đi đường ai nấy đều phải co ro thu mình trong lớp áo mỏng, cố đi thật nhanh để sớm tới nơi cần đến. Giờ cũng đã khá muộn, bên ngoài đường người vắng hơn, gió cũng mạnh hơn.

Chương 6


Sáng hôm sau, khi Minh Anh đang mải mê đánh máy giúp Trinh thì nghe tiếng gõ cửa, cô đành phải rời mắt khỏi màn hình laptop, đi ra mở trước khi các anh chị khác phải nổi cáu vì bị làm phiền. Nhìn thấy Hiếu, Minh Anh mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi. Là người ngồi gần cửa nhất, Trinh thấy lạ liền quay lại nhìn thì không khỏi ngạc nhiên, dù lúc đó Minh Anh đã đóng cửa đi ra ngoài với người ta thì cô vẫn có thể nhận ra người vừa tới chính là sếp Hiếu. Anh ấy lại đích thân tìm đến phòng mình làm gì không biết, tự nhủ lát nữa sẽ hỏi Minh Anh cho ra nhẽ xong Trinh lại tiếp tục làm việc của mình. Phía sau cánh cửa gỗ, Minh Anh ngạc nhiên không kém Trinh:

- Anh đến đây có việc gì vậy?

- Để gọi cô đi với tôi lên gặp chủ tịch.

- Cả em cũng phải đi sao?

- Thế không lẽ một mình tôi đi? Tôi là người bị quấy rối hay sao? Đi nào!

Nói đoạn anh quay người đi trước, vốn là đã suýt đưa tay ra để kéo cô đi, nhưng thấy không tiện nên lại thôi. Minh Anh tất nhiên không dám từ chối, cô đành lẽo đẽo theo sau anh.

Đến nơi, đối diện trực tiếp với người nắm quyền cao nhất của công ty, tim Minh Anh không khỏi loạn nhịp. Dù cho hôm qua đã gặp mặt ông, đã đứng ngay cạnh ông, nhưng lúc đó cô chỉ là làm nhiệm vụ được giao, giờ phải đối mặt thế này thực sự cũng thấy lo lắng. Minh Anh lễ phép cúi đầu chào vị chủ tịch đáng kính rồi chờ Hiếu giúp cô mở lời trước:

- Thưa chủ tịch, cháu có việc muốn trình bày với chú. – Anh nói.

- Được rồi, chú nghe đây. – người đàn ông đã ngoại lục tuần, với vẻ chững chạc điềm tĩnh rời mắt khỏi tập tài liệu trên bàn, ngước lên nhìn Hiếu nói – Hai đứa ngồi đi!

Nói dứt lời, chủ tịch đứng dậy khỏi cái ghế của mình, nhanh chóng tiến ra chỗ bộ sofa kê ở bên cạnh. Sau khi ổn định chỗ ngồi. Hiếu mới bắt đầu:

- Như chú đã biết, đây là Minh Anh, cô gái mà cháu đã kể. Hôm qua cô ấy gặp phải một tình huống khó xử và muốn trực tiếp nói với chú. – Nói đoạn anh quay sang ra hiệu cho cô gái.

Minh Anh bấy giờ khẽ hít một hơi thật sâu, cô ngồi thẳng nhìn về phía sếp tổng, nói một cách từ tốn, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, không sót một chi tiết nào hết. Trình bày xong, cô kết lại một cách rất tha thiết:

- Xin chủ tịch hãy giúp cháu làm chủ chuyện này!

Chỉ chờ đến đây, Hiếu lặng lẽ rút USB ra để trên bàn trước mặt sếp tổng:

- Trong này có lưu một đoạn phim được quay bằng camera của khách sạn, xem xong nó chú sẽ tin lời cô ấy nói.

- Được rồi, để chú xem.
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt